Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Ngoài cắn bú, thì đời sống tinh thần trong trại cũng vui ra phết, bọn choai choai suốt ngày mở băng nhạc ra nhảy nhót, ko nhảy thì xem phin chưởng bộ, phin xhd HK... mỗi tháng một lần hoặc những dịp lễ lớn như noel, rằm tháng 8, tết âm, dương lịch...Trại đều tổ chức các sinh hoạt vui chơi, văn nghệ... như thi hát hò, nhẩy sếch, thể dục thể thao, đấu bóng đá, bóng chuyền giữa các khu....( bóng ban trại phát, loa đài, nhạc cụ... các cái.. lên phòng Phúc Lợi Xã Hội mượn ).
Thanh niên nam nữ trong trại đến tuổi cập kê cũng yêu đương hẹn hò tá lả, rất nhiều đôi đã lên duyên giai ngẫu, cũng tổ chức cưới hỏi, ăn tiệc, chụp ảnh tùm lum vui đáo để... cơm ăn áo mặc có LHQ lo, lại rỗi rãi chả có việc gì làm lên nhiều đôi vợ chồng hoặc tình nhân, lấy chuyện sinh hoạt mềnh màng làm vui... Gớm, ở tập thể, giường tầng bằng sắt cọt cà cọt kẹt, chỉ ngăn với xung quanh bằng chiếc màn gió mỏng, mà cacc ấy coi đồng bào xung quanh như liệt sĩ, tối ngày mê mải làm pháp sự đến quên cả đất giời... thi thoảng ngó thấy bóng cacc ấy đang quật cường... quật cường.... phản chiếu ánh điện sau lớp màn gió mỏng, tự nhiên cũng thấy he he rạo rức ra phết.
Đầu năm 1992 thì tôi đến lượt tiếp kiến, khi tiếp nhận thì hồ sơ của tôi ko được xét vào diện tị nạn chính trị, họ chuyển hồ sơ của tôi vào dạng trẻ mồ côi dưới vị thành niên, chờ xét nhân đạo, nếu may mắn thì có nước nhận, còn nếu không nước nào nhận thì tôi phải tự nguyện xin hoặc chờ áp giải hồi hương như những người khác.
Khi bị từ chối, trong lòng tôi rất hoang mang lo sợ bị áp giải về vn... Tôi nghĩ, vì cuộc sống khó khăn khổ sở, mà tôi đã phải xa ba mẹ, xa anh em ruột thịt của mình, chấp nhận sống chết nguy hiểm để bước chân xuống thuyền đi tìm cuộc sống mới... nếu như phải về thì tôi ko cam chịu, như vậy thì quá bất công cho tôi và cho tất cả những thuyền nhân ko được thanh lọc khác nữa. Nói thật, từ ngày đến hk ko đêm nào tôi ngủ yên giấc, gần như đêm nào tôi cũng khóc vì tủi thân vì nhớ mẹ nhớ nhà... nhưng nếu phải về thì tôi hoàn toàn ko muốn một chút nào, thế nên tôi đã ko xin hồi hương, cương quyết ở lại, cho dù ngày mai cũng chưa biết thế nào.... thôi thì cứ chờ đợi, cứ hy vọng biết đâu cuối đời gặp điệp thì sao hehee
Tuy tương lai mịt mờ như vậy, nhưng tôi vẫn kiên trì học tiếng Anh và tiếng Quảng... được cái là cũng có tý sáng dạ he he... nên chả mấy lâu tôi đã nói được khá thông thạo, vì nói được tiếng Anh và tiếng Quảng nên cs trong trại đã tuyển tôi nên văn phòng hành chính để làm phán dịch và giúp việc lặt vặt cho cs. Tôi cũng được lĩnh 50 đ Lương tháng do LHQ trả, công việc hàng ngày của tôi là quản lý sắp xếp hồ sơ...ví dụ chuẩn bị hồ sơ cho các bệnh nhân trong trại đi ra ngoài bệnh viện khám chữa bệnh. Ngoài công việc được giao, tôi còn hay đi lấy nước uống và cafe giúp cho các anh cs và cú lường, thế nên tôi được họ rất quí ( lúc này tôi mới bỏ hai chỉ vàng mẹ cho trước khi đi ) nhờ Cú lường bán rồi mua hộ nước gội đầu, xà phòng, vải vóc đem xuống trại bán....bán hết lại nhờ Cú lường mua, mua xong lại bán....hehe.
Lãi được tí xèng nào là tôi lại mua vàng gửi két của trại ( khi bước chân ra tự do tôi cũng có mấy cây vàng giắt bím cacc ợ, hehe )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét