Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Đến giữa năm 93, thì tất cả các trại cấm trên toàn bộ lãnh thổ HK có lệnh chuẩn bị áp giải tất cả thuyền nhân thuộc diện tỵ nạn kinh tế mà ko chịu tình nguyện hồi hương về lừa.
Sáng sáng loa phát thanh của các trại đọc thông báo những số thẻ đã có hồ sơ xin hồi hương ( phát thanh viên Lệ Kẹo ở trai ShaTin...hehe ) mỗi buổi sáng trước giờ phát thanh, không khí cả trại như trùng xuống, im lặng đến đáng sợ, ai cũng cảm thấy căng thẳng bồn chồn lo lắng. Chính bản thân tôi là người đọc thông báo trên loa mà cũng ko tránh khỏi cái cảm giác lo sợ ấy...
Để chống lại việc bị cưỡng bức hồi hương , những người ko muốn bị áp giải về lừa ở các tất cả các trại cấm, đã chuẩn bị băng rôn, khẩu hiệu, truyền đơn kêu gọi tất cả các thuyền nhân tham gia biểu tình, đấu tranh phản đối chống lại chính sách cưỡng bức hồi hương của HCR và chính quyền HK. ( Đỉnh điểm của phong trào biểu tình chống cưỡng bức hồi hương là cuộc bạo loạn của thuyền nhân vào năm 96, năm chính quyền Anh xóa bỏ các trại cấm để trao trả HK về cho TQ vào năm 97.
Vụ ấy thuyền nhân đốt phá rồi xông vào văn phòng của Trại cướp bóc... đàn ông thì dùng vũ khí tự tạo đánh nhau với cs còn đàn bà con gái thì trần truồng nằm giãy đành đạch cào lìn ăn vạ... Vụ cướp phá, bạo động này đã làm rất nhiều người trắng tay, vì có bao nhiêu tiền vàng tích cóp được đều gửi cả ở trong két của văn phòng... năm 95 tôi đã ra tự do, chứ ở lại thì đến vàng răng cũng chả còn, he he... )
À cuối năm 91 anh trai và chú ruột em út bố tôi cũng vượt biên tới HK, anh và chú tôi ở trại helingchau ( trại nằm ngoài đảo xa đất liền, hiện nay trại đó là trại tù của hk ) sau khi hỏi thăm tìm kiếm, biết tôi ở trại SHaTin họ đã viết thư gọi tôi sang đoàn tụ với họ, và nếu phải hồi hương thì mấy chú cháu anh em cùng về, trong thư anh trai tôi viết
( em nên sang đoàn tụ với anh và chú, bây giờ số phận thuyền nhân đã rõ ràng là không có tương lai nữa ... em hãy sang để xin hồi huơng và về cùng đợt với anh và chú . ..từ ngày e đi, đêm nào mẹ cũng thắp hương kêu cầu để mong gặp lại được em, mẹ toàn tự trách và dằn vặt bản thân mình là sao ngày ấy lại để em ra đi một mình....)
Nhận được thư của anh, nhưng tôi cương quyết ko sang đoàn tụ, tôi vẫn nhớ như in lời bà thầy bói nói với tôi và mẹ, trước ngày tôi đi mấy hôm... là tôi phải kiên trì, chịu gian khổ thì mới được thành công... vả lại tôi cũng ko muốn từ bỏ hoài bão và ước mơ của mình ( mơ ước trở thành Việt Kiều, he he ) với cả lúc ấy bên trại ShaTin tôi đang có việc làm đời sống cũng ko đến nỗi nào... cho nên tôi viết thư trả lời anh trai và chú là
( Anh và chú nếu ko ở được thì cứ xin về, không phải lo cho em, em xẽ tìm mọi cách để ở lại cho bằng được, còn nếu như ko ở được thì em xẽ là người bị áp giải về cuối cùng ) Sau khi nhận được thư của tôi, thì một thời gian sau anh và chú tôi xin hồi hương về lừa...
Đầu năm 1994, vì làm trên văn phòng nên tôi biết sắp tới sẽ chuyển một số
thuyền nhân vào trại ManYeen. ( trước đó một tháng tôi được lệnh của cs là phải nhặt tất hồ sơ của những người săp bị chuyển trại để riêng ra một chỗ ) . thấy cs càng lúc càng ráo riết áp giải thuyền nhân về lừa để giải phóng trại,
nên tôi rất hoang mang lo sợ, đêm nằm ko ngủ được cứ suy nghĩ miên man... tủi thân vì mình không có thân nhân ở ngoài tự do để có thể giúp mình tìm
người làm hôn thê ( bây giờ hôn thê với người Việt ngoài tự do hay người Tàu là cứu canh duy nhất giúp tôi được ở lại HK )
Thời gian ấy, mỗi khi nhìn thấy cảnh người được đi ra ngoài tự do hay người phải hồi hương về lừa, là lòng tôi lại dâng lên cảm súc buồn vui lẫn lộn...Buồn vì thương cho số phận các thuyền nhân gian nan vất vả vượt biển, chấp nhận sống chết để đánh đổi hai chữ tự do... mà giờ đây tự do ko có, họ lại phải cay đắng trở lại cái nơi mà họ đã phải dứt áo ra đi...
Vui vì được nhìn thấy những người may mắn được thanh lọc thành công, vui vì các chị được ra đoàn tụ với chồng, các anh được ra đoàn tụ với vợ ở ngoài tự do... Tôi thầm nghĩ và tự hỏi, liệu mình có được như họ ko nhỉ...sau bao ngày suy nghĩ nên tôi đặt vấn đề với một người bạn ở cùng buồng (chị ấy hơn tôi vài tuổi và rất thân mí tôi ) là nhờ chị nói với người chồng Tàu của chị ấy, tìm giới thiệu giúp cho tôi một người đàn ông Tàu. Hồi ấy có một số chị lấy chồng Tàu, sau khi ra tự do thì họ làm nghề mai mối, giới thiệu người Tàu vào lấy gái trại cấm để ăn tiền cò ( mỗi phi vụ thành công các chị ấy đút ví ngon choét 2000 $ Mỹ
Hai tháng sau kể từ lúc đặt vấn đề, chồng chị bạn dắt vào một tintin sấp sỉ u40 để giới thiệu cho tôi coi mắt... Thấy tôi đầu anh ta gật như bổ củi còn miệng thì hét lớn
Cheng cheng aka ngon quá, ngon quá... Ngổ chúng di, ngổ chúng di aka tao ưng, tao ưng .
Tổ xư mày ko ưng mí là lạ... bà mới mười tám tuổi đang phơi phới xuân thì, trắng trẻo tròn chịa xinh xắn, thằng thanh niên đẹp giai nào nom bà thấy cũng rớt rãi dề dề... huống chi một thằng già hói vưỡn chưa biết mùi liền bà như mài. He he.
Nói thật nhìn thấy con tôi cũng nản, đã già hói nhan sắc lại cũng ko được bắt mắt cho lắm, he he... trong khi mình mới lớn lên chưa một lần nói tiếng yêu chứ đừng nói là cầm tay một thằng con trai nào... nhưng cùng đường rồi thì cũng liều một phen mà dắm mắt đưa chân, vì hai chữ tự do đành đánh tổi tất cả ( cũng may là hồi ấy tôi chưa yêu ai nên cũng chả phải lăn tăn hay nghĩ ngợi nhiều, he he )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét